một nỗi ôm mang

sánh đôi nhau, mưa lây rây bay, đôi tình nhân nhàn rỗi, mình đang thực sự hạnh phúc, mình đang thực sự hạnh phúc, mình đang thực sự hạnh phúc, hạnh phúc thực sự, mình không thuần tuý đi dạo ở một nơi hoàn hảo xa lạ như thế này với nhau cả năm rồi nhỉ, đôi tay nàng, quả dưa nàng vừa mua tức thì khi gặp nó nằm lạc trong bầy dưa trên vỉa hè một góc phố nhỏ hai tôi vô tình rẽ ngang, nàng nghĩ ra trò chơi với tiếng Việt để dạy tôi, như thể tôi không biết, như thể tôi không từng học các bài học vỡ lòng về ngôn ngữ của nàng, rằng cách ôm mang gắn với từng bộ phận cơ thể khác nhau được gọi tên khác nhau, nàng làm, tôi phải gọi tên theo, ôm trong lòng, ấp ngang ngực, vác trên vai, bưng trên tay, đội lên đầu, cõng trên lưng, cắp vào nách, dễ quá, tôi bật cười, nàng cự nự, dễ ư, ôm mang, nhẹ hều phải không, những ngón tay gầy xương đi lại trò chuyện nhịp nhịp trên vỏ quả xanh thẫm, những ngón tay những kẻ dạo chơi thuần tuý vừa nhàn rỗi vừa hồi hộp, những tiếng trò chuyện nho nhỏ bắt đầu phát ra giữa họ, nàng và quả dưa, tôi nghe dần lặng vắng tiếng người, tôi nghe dần mơ hồ tiếng người, âm thanh từ cổ họng tôi đang tự hút ngược trở lại ngực, tiếng nói nào đang tự trì hoãn, điều gì đang xảy ra trong lớp khí bay lượn giữa hai tôi, thêm quả dưa vừa đến nữa, liệu điều gì đang xảy ra ấy có thể làm xảy ra một quyết định chung, mưa lây rây trên da, sánh đôi nhau, đi hết cây cầu này rồi mình vòng lại, để hai lần ngắm dòng sông này, một tiếng gì thì thầm, có thể đến lúc mình phải quyết định một điều gì đó, mình ráng trì hoãn nó quá lâu rồi, nàng bật ra hơi mưa lạnh, tôi không còn dám chắc tiếng nàng, nàng đang nói với tôi hay với quả dưa, có nhất định phải quyết định một điều gì đó hay không, có nhất định phải thế này hoặc thế kia, nếu mình không quyết định bất cứ một điều gì cả, em ổn không, em ổn, em không ổn, em ổn, em không thể ổn rồi lại không ổn mãi như thế, anh có thể hiểu điều đó phải không, dây thần kinh của em đang mất khả năng đàn hồi và cơ thể em mỗi lúc một gầy mỏng đi, anh biết đấy, hầu như em không còn cảm giác về sự tồn tại của bầu ngực nữa, ừ, có thể đến lúc mình phải quyết định một điều gì đó, mình ráng trì hoãn nó quá lâu rồi, hơi mưa lạnh phả lên môi tôi, hơi mưa thoát từ giọng nói của nàng, một điều gì đó sẽ thay đổi cơ thể em, tôi nghe mơ hồ tiếng người, nàng mân mê quả dưa tròn nhỏ trên tay, một quả dưa nhỏ xinh bằng cỡ một trái bưởi, nàng gõ gõ ngón một bàn tay lên quả dưa đang nằm chênh vênh trên bàn tay kia của nàng, những đường vân chìm thẫm xanh nám nâu đôi chỗ, vô tội, ngây ngô, như thể chủ ý ngây ngô để lặng yên cho tôi buộc mình can dự vào cuộc nói chuyện riêng của nó và nàng, tôi chạnh lòng, quả dưa hiểu những trò chuyện tiếng người hơn là tôi hiểu nó, hay hơn là tôi nghe được chính tiếng nói của tôi, hay hơn là tôi nghe được tiếng nàng, tiếng cơ thể nàng, tôi bỗng thấy mình nóng nảy, lần này, thêm lần này nữa thôi, mình sẽ dạo chơi hết ngày hết tuần này cùng nhau, rồi sau đó hãy nghĩ về những quyết định, có được không, thế giới chẳng phải đã quá mệt mỏi vì những quyết định rồi sao, mình cần ôm mang thêm gì chứ, giọng nàng mềm lá úa, quả dưa này dễ thương quá chừng, như thể đã đợi em trên vỉa hè bao lâu rồi, cho tới khi em đến và không thể không chọn nó, vì nó đã đợi em, đã biết em đến, đã nhìn thấy em, nó muốn được em bồng bế trên tay, ừ, tôi cao giọng hơn trong ý nghĩ, nhưng không chắc âm thanh trong cổ họng mình đã xoay ngược đường ra ngoài, hay lại đang lút vào trong, cho đến khi quả dưa hấu đến, trong suốt chuyến đi, mình đã thực sự hạnh phúc, mình đã thực sự hạnh phúc, mình đã thực sự hạnh phúc, hạnh phúc thực sự, đủ đầy, mình cần ôm mang thêm gì chứ, anh thấy không, quả dưa là một tạo vật kỳ diệu của tự nhiên, cả vũ trụ trong màu xanh của nó, cả sự sống của vũ trụ trong dòng chảy đỏ máu bên trong lớp da xanh ấy, chuyển động bí ẩn của những hạt đen như những cá thể thuộc về một hành tinh khác, một hành tinh ta chưa chạm đến và sự tồn tại chưa biết ấy tặng ta thêm một lí do để bám lấy đời sống này thêm một chút nữa, ôm mang nó thêm một chút nữa thôi, nàng đặt quả dưa lên bụng, xoay xoay cái sinh thể tròn nhỏ trên lớp váy mềm phủ cái bụng xinh xắn của nàng, hình dung cái bụng nàng bỗng xoay tròn và bay lên như một giọt tròn xinh xắn trong vũ trụ thì tôi sẽ ôm mang nàng thế nào, cái gì sẽ ôm mang cái gì, những cái gì đang ôm mang nhau trong vũ trụ này, tôi mở rộng tay, vòng qua nàng để nàng vẫn có thể ôm quả dưa của mình bằng cả hai tay, thật kỳ lạ cảm giác này, nỗi nhọc nhằn mở cơ thể mình để ôm mang điều gì đó, để có thể quyết định sẽ ôm mang điều gì đó, và như thế nào, nhưng có thể không quyết định điều gì đó không, mọi quyết định đều đã có sẵn, đã được làm sẵn nhưng sẽ không bao giờ thành quyết định cho đến khi được nói ra, tôi buông tay, xoay khoá mở cửa phòng khách sạn, quả dưa vẫn đang xoay tròn trong vòng ôm của nàng, một sinh thể muốn bay, một hành tinh khác, một đứa trẻ đùa chơi trong vòng ôm của một đứa trẻ, em cần, nàng nói, tôi cơ hồ đang tiếp lời trong ý nghĩ, một đứa trẻ để cùng đùa chơi, em cần nói ra quyết định đó, nếu như không phải là quả dưa đã đến, trong suốt chuyến đi, mình đã thực sự hạnh phúc, mình đã thực sự hạnh phúc, mình đã thực sự hạnh phúc, hạnh phúc thực sự, đủ đầy, mình cần ôm mang thêm gì chứ, tôi bỗng thấy khó khăn với quả dưa, tôi nặng nề, mình có nhất định cứ phải nghĩ về quyết định đó không, nhưng quả dưa đã ngẫu nhiên ở vỉa hè đó chờ em, một sự ngẫu nhiên mà thôi, có sự ngẫu nhiên nào không định mệnh với góc nhìn định mệnh luận của em, không, nàng hơi nhướng giọng lên, nàng đang nói với tôi, chỉ là em cần, một điều gì đó, một điều gì đó sẽ thay đổi cơ thể em, một hành tinh bí mật, nhưng vũ trụ này chật quá rồi, tôi nói, đó là một vấn đề đạo đức của con người, hay là một tội lỗi, hay là một câu chuyện mĩ học, nàng thả lăn quả dưa hấu tròn nhỏ trên tay xuống giường, lăn qua lăn lại, màu xanh đậm trên nệm trắng căn phòng khách sạn đùa chơi tự nó, xoay chuyển tự nó như một hành tinh nhỏ kỳ diệu, vô tội, ngây ngô, như thể ngây ngô nhắc tôi nhớ rằng nó vẫn đang hiện diện, lắng nghe cuộc nói chuyện riêng của tôi và nàng, tôi biết nó hiểu những trò chuyện này, trong khi chính tôi đang thấy mơ hồ tiếng người, tiếng tôi, tiếng nàng, tôi nặng nề, tôi đổ xuống đệm, tôi muốn ôm nàng, lăn tròn, nhưng hai tay tôi trống hoang, quả dưa vẫn lăn từ tay nàng qua tay tôi, trên đệm trắng, màu xanh đậm một hành tinh chưa từng có con người đặt chân tới, bí ẩn, kỳ thú, hoang dã, nảy nở, ngây ngô, vô tội, lặng yên đòi hiện diện giữa hai tôi, đôi lúc nàng bật cười, nàng như đang quên, như đứa trẻ, hai tôi, đôi tình nhân nhàn rỗi, tôi cũng đang quên dần những tiếng nói trong họng tôi, tôi đang quên dần sự nóng nảy trước hiện diện của nó, sự hiện diện xanh mát xen vào giữa hai tôi nỗi bất an về sự cần thiết hay không một quyết định chung, một quyết định gì đó, một cái gì đó thay đổi cơ thể nàng, một điều gì đó, hai tôi lăn tròn quả dưa xanh trên đệm trắng, nàng ộc lên bất thần một âm lạ, vỡ toác, màu đỏ quét qua mắt tôi nhìn theo tiếng ộc, quả dưa nằm đó, dưới sàn gạch, vỡ toác, màu đỏ bắt đầu tứa ra, những con mắt đen láy ngây ngô, vô tội, những kẻ lạ của một hành tinh khác, những sinh thể đen tuyền, vẫn im lặng hiện diện, can dự mà không phán xét, tôi hay nàng, những lớp bột ứa ra đỏ tươi, nàng đang chết lặng, cái hành tinh xanh mát đó đang trở lại là quả dưa trần thế, nàng tức tưởi, đứa trẻ đùa chơi cùng nàng, một hành tinh đang bày ra cái bên trong, trần trụi, thực hữu, đỏ tươi, ngây ngô, vô tội, một đứa trẻ, tôi biết, có thể sẽ chẳng còn quyết định nào cần được thực hiện, cần được nói ra, nỗi bất an của hai tôi đang lớn lên, oà vỡ, tôi thấy nàng bay lên như một hành tinh xanh thẫm, một hành tinh tôi mới chỉ kịp học những bài vỡ lòng, ôm trong lòng, ấp ngang ngực, vác trên vai, bế hai tay, đội lên đầu, cõng trên lưng, cắp vào nách, một hành tinh, nỗi ôm mang ấy, mình còn ôm mang thêm được bao lâu, cả khi sánh đôi nhau, tôi nghe mơ hồ tiếng người, tôi nghe lặng vắng tiếng người, tiếng cơ thể nàng, tiếng cơ thể tôi, tiếng nói lạnh hơi mưa, cái gì đó nặng quá chừng, khó quá chừng, run rẩy quá chừng